Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013
Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013
Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013
Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013
Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013
Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013
BUÔNG
BUÔNG !
Gần bốn mươi năm đâu phải ngắn
Ta vụng về,chậm chạp bỏ cuộc chơi!
Cứ lang thàng ,tò mò tìm phương hướng
Đến bây chừ miệng thỏ thẻ lời -Buông.
Gần bốn mươi năm đâu phải ngắn
Ta bức tóc sờ râu tiễn tuổi đời
Tiễn đưa ai mãi bây giờ ta không rõ?
Già lắm rồi tuổi đã thập lục niên.
Gần ấy năm bây chừ dau phải ngắn
Ngắm cuộc đời bằng những nỗi truân chuyên
Anh hãy chị ta hòa chung khí nén
Đốt đời này thạch đã biến thành tro.
Gần ấy năm bây chừ đâu phải ngắn
Ta tò mò ,loạng quạng bỏ cuộc chơi!
Lén tìm-cây-chống gậy gối quy rồi
Đời đầu dễ cho ta BUÔNG như thế!
PNH
Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013
Hận
Hoài cảm
Hoài cảm
Trà Mi ơi! Những tháng ngày
Rừng trưa đưa bóng mát chờ ai?
Ước gì ta một thời trẻ lại
Ơi à...đợi gió ngóng trăng lên
Núi cao nước biếc pha lê ngọc
Gọi vói !!! Mây về trong tầm tay
Như thoáng thấy mình trong đáy cốc
Hoà với âm thanh róc rách gần...
Ước gì ta mãi còn đấy nhỉ
Hủ hỉ... tâm tình nói chuyện vui
Oán chi ngày tháng không quay lại
Ánh mắt... Tra Mì vẫn nhớ hoài..
TNH.
Em về
Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013
Gửi thơ anh đọc cho vui
VỨT CÁI ROI TRÂU
Tặng người chăn trâu
Tưởng đâu xa lãng cõi đời
Miên man đùa với mây trời, cỏ cây
Ngồi quán gió, ngắm đèo mây
Áo trăng, chiếu cỏ tháng ngày ... chăn trâu
Tưởng đâu tóc rối bạc màu
Về ôm cần trúc chân cầu nước trôi
Đi không hỏi, ở không mời
Thung thăng đồng vắng, bể khơi một mình
Vậy mà tự cõi lung linh
Em về hiển hiện dáng hình kiêu sa
Vậy mà "trong ngọc trắng ngà"
Em về chuốc rượu cho ta say mềm
Lạy tìm hai chữ bình yên
Cho ta úp mặt vào miền hư không
Cho ta trốn khỏi oi nồng
Cõi trần sắc sắc không không rối mầu
Thôi đành vứt cái roi trâu!
Tặng người chăn trâu
Ảnh minh họa - nguồn: Internet |
Tưởng đâu xa lãng cõi đời
Miên man đùa với mây trời, cỏ cây
Ngồi quán gió, ngắm đèo mây
Áo trăng, chiếu cỏ tháng ngày ... chăn trâu
Tưởng đâu tóc rối bạc màu
Về ôm cần trúc chân cầu nước trôi
Đi không hỏi, ở không mời
Thung thăng đồng vắng, bể khơi một mình
Vậy mà tự cõi lung linh
Em về hiển hiện dáng hình kiêu sa
Vậy mà "trong ngọc trắng ngà"
Em về chuốc rượu cho ta say mềm
Lạy tìm hai chữ bình yên
Cho ta úp mặt vào miền hư không
Cho ta trốn khỏi oi nồng
Cõi trần sắc sắc không không rối mầu
Thôi đành vứt cái roi trâu!
Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013
Hư không
G7 gặp mặt một số cựu giáo viên Trà My
Hôm qua, ngày 09/3/2013, một số anh em cưu GV Trà My trong đó có G7 đã tổ chức cuộc họp mặt "chớp nhoáng" tại nhà riêng anh chị Phan Như Hiễn tại Tam Hiệp - Núi Thành - Quảng Nam.
Photo Anhdung |
Thành phần gồm: Anh chị Nguyễn Dũng Nam - Trịnh Bình, anh chị Triệu Thành Tâm - Hoàng Thị Thùy Nga, anh Nguyễn Văn Quý, anh Nguyễn Bá Phước, anh Lê Công Chiến và người viết bài này - Trần Anh Dũng.
Chúng tôi đã có gần một ngày để tâm sự, nhắc lại những chuyện buồn vui về một thời gian khổ, oai hùng trên những mái núi Trà My.
Những chuyện tình đẹp như trong truyện cổ, những lần gặp giỡ tràn ngập nụ cười, những buổi sum họp lung linh ánh sao đêm, ánh đuốc sáng, bập bùng tiếng guitar, chếnh choáng hơi men rừng rú; những buổi chia tay, những lần giã biệt dâng trào cảm xúc. Tôi đã được chứng kiến những lời trò chuyện của các anh các chị như là người trong cuộc. Trong tôi giờ vẫn còn đọng lại tất cả tình yêu thương một thời son trẻ của các anh các chị và biết rằng các anh chị có quyền tự hào về những gì mình đã cùng trãi nghiệm.
Photo Anhdung: Từ trái sang: Anh Triệu Thành Tâm, chị Hoàng Thị Thùy Nga, chị Trịnh Bình và anh Nguyễn Dũng Nam |
Trong lúc viết bài này, tôi chợt hiểu ra rằng có rất nhiều sự kiện trong đời, khi còn trong thực tại thật xù xì, góc cạnh; có thể làm ta buồn vui, trách hờn, giận dỗi; có thể làm ta đau khổ, chán chường. Nhưng khi chúng đã hóa nhau thành kỹ niệm thì thật huyền ảo, tươi xanh; sống động, đáng yêu hơn hẳn những gì ta đã nghĩ.
Thời gian thật kỳ vĩ. Nó cay nghiệt cướp mất tuổi xuân để những chàng trai, cô gái xinh tươi, đầy nhiệt huyết năm xưa thành những tráng niên hoa râm tóc trắng, nhưng lại đánh bóng, điểm tô làm những kỹ niệm đẹp đến mê hồn để dường như mọi người, ai cũng muốn tìm về nhau, sa đà nhắc nhau nghe những chuyện về thời son trẻ.
Photo Anhdung: Từ phải sang, Đứng: Anh Triệu Thành Tâm, Nguyễn Dũng Nam Ngồi: Anh Nguyễn Văn Quý, Phan Như Hiễn, Lê Công Chiến, Nguyễn Bá Phước và Trần Anh Dũng |
Hơn ba mươi năm đã đi qua, nét xuân xưa giờ chỉ còn đọng trên khóe mắt. nhưng những người bạn một thời vẫn luôn nhớ về nhau, thích gọi nhau "mầy - tao", chọc ghẹo nhau những biệt danh xưa cũ. Họ đang cùng sống lại tuổi trẻ của mình, dẫu không thể là vàng son nhưng vẫn lóng lánh những viên kim cương mang ánh sáng của một thời đã mất.
Chợt ngẫu hứng vài câu thơ vội vàng tặng anh tặng chị:
TRÀ MY MỘT THUỞ
TRÀ MY MỘT THUỞ
Trà My một thuở buồn như lệ
Mây núi che ngang một nẻo trời
Có kẻ xa xăm nhìn bóng xế
Chạnh lòng mơ phố nhớ chơi vơi (*)
Trà My một thuở vui như hội
Trai gái lên non, đuốc sáng rừng
Đây đỉnh Ngọc Linh nghiêng bóng núi
Năm Tầng thác ngọc thắm hoa xuân
Trà My một sớm mai nhớ lại
Bất chợt bâng khuâng một nỗi buồn
Bất chợt dáng xưa nhòa trong mắt
Nghe đời tầm tả những mưa tuôn.
Tam Kỳ, 10 tháng 3 năm 2013
Năm Tầng thác ngọc thắm hoa xuân
Trà My một sớm mai nhớ lại
Bất chợt bâng khuâng một nỗi buồn
Bất chợt dáng xưa nhòa trong mắt
Nghe đời tầm tả những mưa tuôn.
Tam Kỳ, 10 tháng 3 năm 2013
Photo Anhdung: Bức ảnh nghệ thuật của Phan Như Hiễn |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)